Sau khi rời khỏi đường tre lãng mạn, tôi tiếp tục lên đường. Trời xanh ngắt, nhiệt độ ngoài trời ~40oC, đường đất gần như màu trắng bởi được phơi nắng dữ dội. Linga đã lên đường trước, có lẽ đây là một quyết định đúng đắn bởi hình ảnh bạc nhược đêm qua đã lập lại hình ảnh tháng trước khi hắn tới bản Nậm Lang trong chuyến Sa Pa dại khờ. Một bộ mặt xanh lét, những bước chân hờ hững như không còn cảm giác, lập tức nằm vật chẳng thiết ăn cơm, tôi biết hắn đã đạt tới giới hạn của mệt mỏi. Tuy không chính thức, nhưng tôi tự cho mình trách nhiệm bao quát nhóm đi cuối, và tất nhiên Linga là kẻ được chăm lo nhất. Hắn bé nhỏ, thậm chí nhỏ hơn cả kẻ bé nhỏ như tôi đến hơn chục kg mà lại có cô vợ nhỏ như con gấu ngựa trưởng thành…
Đường tre
Vậy là sự lo lắng của tôi đã đi trước, không như đêm qua tôi đã thật sự rất yên tâm khi hắn, một kẻ lanh lợi và biết ứng biến đi sau với thằng hâm dở chạy cào cào. Hai đứa này đi với nhau thì chắc kế hoạch đến Bắc cực chúng nó cũng không gặp khó khăn nhiều. Tôi bàn giao hai cô gái của đoàn cho 2 thằng, một thằng trẻ và khỏe như vâm và một thằng kinh nghiệm tràn đầy là Trieunam và Alooooo123. Tin rằng chúng nó sẽ đuổi kịp mình chỉ sau 30’ và sau 1h cả đám sẽ bắt kịp Linga, tôi tự tin nhấn bàn đạp. Những con đường xanh ngắt bóng tre, những cái dốc cao dựng đứng, những con đường sạt lở bởi thi công không còn chỗ lách,… tất cả kèm với cái nóng dữ dội nhanh chóng khiến chiếc balo trên lưng thành túi lửa nóng hầm hập. Lần lượt gặp từng người đi trước, qua hàng loạt đoạn đường nắng như đổ lửa không một bóng cây, tên Linga vẫn chưa thấy đâu. Tôi vui mừng cho rằng hắn đã hồi pin sau một đêm nghỉ ngơi thư giãn…
Rời khỏi đường tre
Sau khoảng 1h30’ tôi gặp hình ảnh bé nhỏ loi choi phía trước sau đoạn đường nắng lửa. Hắn đang hưởng thụ một bóng mát hiếm hoi. Tôi càng mong gặp hắn hơn ai hết bởi cái yên xoay tứ tung sau một đoạn đường nảy tưng tưng mà cái lục 8 chỉ hắn có. Khuôn mặt tươi tắn, hắn hồ hởi khoe khoang về quyết định đúng đắn của mình. Tôi nhìn hắn tự hỏi tại sao thể lực hắn như vậy mà hắn vẫn bằng mọi giá theo những cung đường khủng khiếp nhất? Và chính tôi cũng trả lời rằng nếu tôi già hơn hai mươi năm nữa tôi cũng chả bỏ cung nào của eMông!
Nắng đổ
Lần này, bọn khỏe mạnh lại đi trước, lũ già yếu cùng phụ nữ khởi hành sau 5’, và chính sự chậm chạp này khiến mỗi đứa được thưởng 2 cây kem đá. Cũng thật lạ kỳ, duy chỉ có trong eMông mới tồn tại chuyện may mắn đãi kẻ khù khờ. Chuyến nào cũng vậy, những kẻ đi trước chuyên gặp khó khăn khổ sở còn bọn bò sau luôn hưởng thái bình!
Theo thời gian, nhóm đi trước 5 người, nhóm giữa gồm tôi và L2L, nhóm cuối có 3 tên còn lại. Đến một ngã ba dốc đứng, tôi quyết định rẽ lên dốc cao chứ không đi đường bằng bởi cho rằng lên dốc mới đúng đường và tất nhiên tôi cũng đã thấy vết xe đạp chạy đường này (thông minh không lại với giời, sau sẽ rõ). Tôi và L2L đi qua một khu trường học, bên ngoài trường có những cái lán nhỏ của các em học sinh dành để nghỉ ngơi ôn bài thì phải. Trong cái lán bé ti ti đó, cái thì có bàn cái không, lăn lóc những vỏ gói mì tôm, bếp củi, thậm chí có cái có cả… xí xổm.
Chòi nghỉ trưa của học sinh
Hai anh em lại lụi cụi lên dốc. Thể lực L2L thật tốt, tôi cứ lên đến đỉnh dốc nhìn xuống là thấy cô bé lụi cụi bò lên. Mỗi lần chạy xuống giúp đỡ, tôi lại thấy ánh mắt sáng long lanh của cô chẳng có màu mệt mỏi chút nào, chả trách thằng LôngDânCòi chả cứ cuống hết cả quýt lên, hơ hơ! Xét cho kỹ, phóng mắt tìm trong đám nữ Mông chẳng mấy nàng dẻo dai hơn bé này… 15’ và gần 5km, chúng tôi không thấy một bóng người qua lại, cũng không thấy phía trước có ai và phía sau vắng lặng, tôi cũng chột dạ nghĩ tới cảnh lạc đường giữa trưa nóng bỏng. Nhưng đã ở giữa dốc, việc đi tiếp cần thiết hơn việc lùi lại, tôi cố gắng vượt lên đỉnh núi cao nhất và nhìn xung quanh. Quang cảnh khiến tôi đoán mình đã lạc tới 90% rồi bởi xa xa phía chân núi có một con đường khác chạy uốn lượn rồi… nối với con đường chúng tôi đi. Sự kiện này được chứng thực bởi một quán hàng nho nhỏ nơi giao nhau đó, vợ chồng chủ quán thật thà khẳng định chúng tôi đã mua thêm khoảng 10km đường leo lên đỉnh núi rồi leo xuống! Trước mặt chúng tôi là chặng đường khoảng 5km nữa mới bắt vào tuyến đường cả đoàn đang đi. Nghĩa là đoạn đường chính dài 5km chúng tôi đi 15km gồm có 5km lên dốc, bó tay!
Sau khi nạp đủ nước, hai anh em tiếp tục lên đường, ấn tượng đọng lại rõ nhất là dốc và nắng, dốc và nắng… Vượt qua một con suối có bóng mát, tôi dừng nghỉ và bàn với L2L về phương án dành cho hai anh em. Một là đi tiếp và dừng nghỉ ăn trưa ngay quán gần nhất, hai là đã đủ nước, dinh dưỡng thì tôi có khẩu phần sữa và thực phẩm chức năng Herbalife mang theo đủ cho hai người thì chúng tôi thẳng Mường Lát luôn. Nhân tiện lạc đường thì chạy thẳng đến đích đặng nghỉ ngơi ăn chơi. Đúng như tôi nghĩ, L2L lập tức tán thành phương án đi luôn…
Lạc đường
Hai kẻ đơn độc dưới đất đá, dốc cao và nắng cháy! Chúng tôi đi với niềm tin vào thể lực bản thân (hai kẻ này chính là hai kẻ máu lửa nhất trong dự định trong đêm đến Mường Lát hôm qua) chúng tôi nghĩ sẽ tới cầu Mường Lát khoảng 3h chiều. Dừng hỏi đường ở một lán công nhân xây dựng, tất cả mọi người đều khuyên chúng tôi dừng nghỉ, nhưng hai kẻ điên rồ vẫn từ chối và lên đường…
Nắng và dốc!
Tất cả chỉ có vậy. Nghe qua thì đơn giản, nhưng đó là trên 40 độ C và mỗi đứa một cái balo trên lưng cộng với những con dốc triền miên không muốn nghỉ. Con đường mới mở đất đá ngổn ngang cháy trắng trong nắng. Tuy vậy, khi tôi đề nghị dừng để chụp mấy tấm hình thấy L2L vẫn tươi tỉnh lắm, tôi thấy lạc quan hơn bội phần. Đến đoạn dốc xuống chúng tôi bỗng gặp một chiếc xe tải chắn đường, nó đã chết máy. Mấy anh thợ loi nhoi sửa chữa, chúng tôi lách qua luôn tiện buôn dăm ba câu chuyện. Bỗng một anh bộ đội lao tới, mặt mũi tưng bừng mời chúng tôi… quay lại gặp đoàn! Thú thật lúc này thì tin đó chả khác gì một quả đấm vào mặt! Cả chục km dốc và nắng chúng tôi vừa vượt qua giờ được mời… quay lại! Anh bộ đội rất nhiệt tình nhưng anh đã hại chúng tôi khi nhất quyết bắt chúng tôi quay lại để… trình giấy tờ tùy thân. Sau một hồi phân giải không được, L2L bật luôn: “Em …éo đi nữa, em …éo đi đấy muốn làm gì thì làm!”. Nhưng tôi hiểu đây là khu vực biên giới, cách nước bạn chưa đến chục km thì việc lằng nhằng với biên phòng là điều nên tránh, nên tôi thuyết phục L2L đành phải quay về. Tất nhiên thấy một cô bé xinh xắn như vậy phải đạp quay lại cả chặng đường thì cũng bất nhẫn, anh bộ đội xin… đạp xe cho L2L đi xe máy, còn tôi lụi cụi theo sau.
Về tới lán của các anh làm đường, chúng tôi gặp Trieunam đang cười toe toét ở đó, đưa giấy tờ tùy thân và nhất quyết không đi nữa, chúng tôi nghỉ lại trong sự nhiệt tình của các anh làm đường. Sau này tôi mới biết là Linga thì nắm rõ tình hình, hắn nói cứ để chúng tôi đi vì tôi tự lo được khi gặp chuyện và L2L thể lực rất tốt không có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng chính sự lo lắng của những người khác khiến các anh linh biên phòng đuổi theo túm lấy chúng tôi, hành hạ chúng tôi thì đúng hơn, bắt chúng tôi dừng lại khi cách thiên đường chỉ cỡ 20km.
Vậy nên khái niệm “bị bỏ rơi” chỉ đúng với từng trường hợp, trường hợp chúng tôi thì nếu các bạn tỉnh táo như Linga khi cứ thoái mái hưởng thụ ở đồn biên phòng để chúng tôi lụi cụi về Mường Lát thì chúng tôi cũng đến đích trước các bạn dăm tiếng đồng hồ. Bởi tính toán kỹ, chúng tôi lạc 10km, thêm 5km về lại đường đúng và 5km đi qua nữa nghĩa là khi quay lại chúng tôi mất 10km. Tính ra tổng quãng đường tìm lại đoàn là 20km! Một con số điên rồ nếu đặt nó dưới nắng đổ lửa và dốc chập trùng. Còn nếu thẳng Mường Lát trực chỉ, chúng tôi sẽ đến đích lúc 3h chiều thay vì 6h như cả đoàn.
Mường Lát, đi về để nhớ!